Đến một ngày, bạn sẽ nhận ra, hạnh phúc thực sự là được sống đúng với giới tính của mình, được làm những điều mình thực sự muốn, được đi đây đi đó, được chọn một cuộc đời riêng… và Khổng Tử từng nói, chỉ có bậc đại tài mới dám sống tiêu giao.
Nhưng thật khó để có một cuộc đời như vậy, vì mọi vận động của xã hội cũng như tạo hóa điều theo nguyên lý con quay, nó cột chặt và chống lại sự thay đổi, nghĩa là bất kỳ sự thay đổi nào cũng chịu một phản lực chống lại. Giữa một nhóm lưng gù thì kẻ thẳng lưng là dị dạng. Giữa một điều mà thời đó, ai cũng cho là hiển nhiên, mặt trời quay quanh trái đất, mà Galileo lại phát biểu rằng mặt trời mới là trung tâm thì một bản án trước tòa dành cho ông là tất yếu…

“Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì” (*) Trịnh Công Sơn.
Vì sự chống lại đó mà bạn làm gì khác biệt sẽ bị soi mói, nghi ngờ, chỉ trích, ngăn cản, thậm chí là chế giễu, trông chờ xem bạn sẽ thất bại thê thảm như thế nào… Các bạn biết không, ngày tôi đăng bài đầu tiên công bố về thiết kế bìa cuốn sách Về quê lập nghiệp, đã có một tin nhắn được một người bạn chuyển tiếp đến cho tôi với nội dung nhận xét, “Đánh bóng tên tuổi chứ chữ nghĩa đâu mà viết, mua về đốt uống cho nó nhanh”. Thật nghiệt ngã, ai cũng muốn mình được hạnh phúc và được sống cuộc đời của chính mình, nhưng lại bằng nhiều cách khác nhau, theo cách vô tình hoặc cố ý, tất thảy đã tạo nên rào cản cho hành trình thành công của người khác. Rào cản đó đã tạo nên hằng hà nỗi sợ, sợ bị cười, sợ bị chê, sợ bị lên án, sợ thất bại… cuối cùng là sợ làm khác, mà không làm khác thì tức là chấp nhận, chấp nhận nghĩa là không là gì cả.
***
Với những kẻ cố chấp:
Bạn đang rất ổn với một việc, tự dưng lại bỏ nó để rồi bắt đầu với một công việc rất lạ, ai cũng nghi ngờ, đặc biệt là những người đã từng biết về bạn. Họ có thể cười, nhưng bạn vẫn cứ làm.
Hết năm thứ nhất, thế giới xung quanh bạn vẫn tiếp tục hành trình của nó vốn có, hầu như ai cũng ổn, nơi bạn từ bỏ vẫn cứ phát triển, những người xung quanh bạn vẫn thăng tiến dần đều… Còn bạn thì vẫn cứ lam lũ, vất vả với lựa chọn của mình.
Năm thứ hai mới đó lại đến, bạn bắt đầu có những thành quả đầu tiên, nhưng đó cũng chỉ là những sản phẩm thử nghiệm, có người khen, có người chê, nhưng hành trình thành công vẫn còn xa lắm. Có người ngăn bạn thôi bỏ đi, trải nghiệm bấy nhiêu cho biết được rồi, có người vẫn cười, vì:
Thất bại của bạn là minh chứng cho tài năng nhận định của họ ngay từ điểm xuất phát.
***
Thêm một mùa xuân nữa lại qua đi, thế giới quanh bạn vẫn cứ tiếp tục hành trình của nó, đương nhiên, sẽ có một số thay đổi, xung quanh bạn, có kẻ tiến có người lùi, có những người bạn cũ bỗng dưng bỏ việc và lựa chọn như bạn… bạn biết, nhưng cũng kệ, vì ở bạn, dù nắng mưa trưa tối thì vẫn chỉ có đúng một việc phải làm mỗi ngày là vẫn cứ miệt mài, làm những điều tưởng chừng đã cũ nhưng rồi không cũ, một vài người đi trước, đã thành công, bắt đầu cảm nhận được khát khao của bạn và sẵn sàng giúp đỡ bạn vô điều kiện, một số khách hàng trân quý và cảm nhận được cái chất của sản phẩm nên ủng hộ bạn… Những tia sáng dù nhỏ thôi, nhưng tiếp sức cho bạn được rất nhiều.
Xuân – Hạ – Thu – Đông rồi lại Xuân…
Bạn lại tiếp tục cuộc hành trình, vẫn miệt mài với lựa chọn ấy mỗi ngày… lúc xuất phát, đó chỉ là một ý tưởng, mơ hồ và vụn dại, nhưng trên suốt cuộc hành trình, ánh sáng ban ngày, và ánh trăng của màn đêm, đã giúp bạn cải tiến, thay đổi, thích nghi… cứ thế… Và đến một ngày, bạn chợt nhận ra…
Bạn đã cách xa điểm xuất phát tới những 10 nghìn km, với biết bao câu chuyện kể, biết bao bài học khôn, biết bao người bạn lớn…
***
Trong tĩnh lặng, bạn chợt nghe tiếng cười giễu ngày xưa vọng về từ nơi xuất phát, bỗng gợi nhớ những ngày tháng bắt đầu.
Ôi gian truân, thật tuyệt!
***
Hãy cứ đam mê, hãy lựa chọn và bắt đầu các bạn nhé! Sự bắt đầu nào cũng có vẻ dại khờ, nhưng hãy cứ vững tin mà bước, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Thanks.
Tuấn Trần
Xem thêm các bài viết khác của tác giả tại đây
Truy cập vào website để xem thêm các bài viết hay khác